|
Có nhiều thứ đem chia ra cho nhiều người nhưng không phải v́
thế mà phần của mỗi người sẽ nhỏ đi. Chẳng hạn như sự sỉ nhục. Trái lại là khác,
càng đem chia cho nhiều người nó càng lớn hơn. Giống như các chương tŕnh vào mạng
lưới internet hoặc nhu liệu máy vi tính mà các công ty vẫn đem tặng không tính
tiền, càng tặng cho nhiều người dùng th́ giá trị càng lớn.
Người Việt Nam chúng ta đang chia sẻ với nhau một mối nhục. Nhà địa chất học
Nguyễn Thanh Giang nhắc đến mối nhục đó, ông đă lên tiếng thay mặt cho gần 80
triệu đồng bào trong nước khi nói rằng việc đảng Cộng Sản chính thức cắt đất ở
biên giới Trung Việt và các vùng hải phận nhường cho Trung Quốc là điều "không
thể chấp nhận, không thể tha thứ." Ông Nguyễn Thanh Giang nhiều lần nói đến hai
tiếng "nhục nhă."
Không giữ được đất đai do tổ tiên để lại, đó quả là một điều nhục nhă. Nhục nhă
hơn nữa khi chúng ta đều biết tổ tiên đă ǵn giữ giang sơn đó trong hơn hai ngàn
năm lịch sử, bao nhiêu máu xương đổ xuống để bảo vệ nước non. Ở vùng biên giới
phía Bắc nước ta mỗi tấc đất đều tưới bằng máu của tổ tiên bao nhiêu đời. Bao
nhiêu người lính Việt Nam đă theo chân Lư Thường Kiệt (1075), Trần Nhật Duật
(1287), Lê Sát, Đinh Liệt (1427), v.v..., tiến ra biên giới bảo vệ lănh thổ ở
miền Lạng Sơn, Cao Bằng. Ḍng máu của các chiến sĩ đó đă thấm vào ḷng đất từ
ngàn năm nay, để con cháu đời sau chúng ta hănh diện v́ ḍng giống Lạc Việt. Cho
đến năm 1974, vẫn c̣n những chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa hy sinh mạng sống để bảo
vệ các ḥn đảo ở Hoàng Sa, đến giờ con tàu Nhật Tảo c̣n nằm dưới đáy biển với
bao nhiêu di hài chiến sĩ Hải quân Việt Nam. Đối với người Việt Nam, ở miền Bắc
cũng như miền Nam, sống trong nước hay ở hải ngoại, không ai không cảm thấy nhục
nhă, như Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang đă thống thiết nói lên. Chúng ta càng tự hào
về truyền thống độc lập bất khuất của tiền nhân, càng đau ḷng v́ mối nhục chung
ngày nay. Nhưng trong số 80 triệu người dân Việt hiện giờ, hơn hai triệu đảng
viên đảng Cộng Sản phải cảm thấy mối nhục nhă này lớn nhất.
Ông Nguyễn Thanh Giang nêu ra giả thuyết là ông Lê Khả Phiêu, cựu Tổng Bí thư,
và nhóm cầm đầu đảng Cộng Sản Việt Nam đă bị chính phủ Trung Quốc đánh lừa về ư
thức hệ cho nên đặt bút kư vào bản Hiệp định Biên giới năm 2000. Nhưng "bị đánh
lừa về ư thức hệ" nghĩa là ǵ? Những người như các ông Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu,
Trần Đức Lương, Phan Văn Khải, Nguyễn Mạnh Cầm đều nhúng tay vào việc kư bản
Hiệp định Biên giới, chia sẻ trách nhiệm trước lịch sử. Họ cũng đều là những đầu
óc đầy mưu lược cho nên mới sống được và nhảy lên chỗ ngồi cao, trong một chế độ
mà các đồng chí lúc nào cũng sợ hăi, đề pḥng lẫn nhau, họ sẵn sàng thủ tiêu
nhau để giành địa vị. Cứ xem trường hợp những người như ông Đinh Đức Thiện th́
rơ. Những lănh tụ cộng sản rất giỏi đi lừa người khác, chứ ít khi để cho bị lừa.
Vậy khó tin rằng những người như Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Trần Đức Lương lại bị
các lănh tụ cộng sản Trung Quốc lừa gạt.
Nếu không bị lừa gạt th́ những người này đă tính toán cẩn thận rồi t́nh nguyện
đặt bút kư tên cắt đất của nước Việt Nam cho nước Trung Hoa hưởng, để đổi lại
một thứ ǵ đó mà chỉ giữa họ với nhau mới biết, người dân Việt Nam không ai được
biết. Các đảng viên cộng sản ở Việt Nam cũng không được biết. Chính những người
đóng vai gật đầu trong cái Quốc hội của họ cũng chỉ biết cúi đầu thông qua hiệp
định mà không ai được nghe giải thích lư do. Và đó mới là những người chịu nhục
nhă nhất nước. Ngày xưa Phan Thanh Giản bị triều đ́nh Huế ép kư tên nhường cho
Pháp ba tỉnh miền Đông Nam phần, đến khi không giữ được thành Vĩnh Long, cụ Phan
đă tuẫn tiết để bảo vệ danh dự của một người có sĩ khí. Khi Nhật Bản đầu hàng Mỹ
năm 1945, nhiều sĩ quan tuân lệnh Thiên hoàng buông súng nhưng cũng tự sát để đền
ơn đất nước họ. Ngày nay không ai trông đợi những đại biểu Quốc hội ở Hà Nội hay
các người trong Trung ương Đảng có được khí phách đó.
Các đảng viên đảng Cộng Sản Việt Nam chịu mối nhục chung lớn hơn cả. V́ không
những họ chịu chung mối nhục bị mất đất của toàn thể dân tộc, họ c̣n là những người
đồng lơa cho việc cắt đất dâng cho Trung Quốc mà các lănh tụ của họ đă làm. Mối
nhục càng đem chia ra cho nhiều người lại càng lớn. Hơn hai triệu đảng viên cộng
sản nhắm mắt để cho các lănh tụ vừa hô hào tiến tới Chủ nghĩa Xă hội, vừa hô
những khẩu hiệu "Dân giàu, nước mạnh, công bằng, dân chủ, văn minh", lại vừa cắt
đất của tổ tiên đem cống cho Thiên triều. Không phải những ông Đỗ Mười, Lê Khả
Phiêu, Trần Đức Lương bị lừa. Chính các đảng viên cộng sản đă bị lừa.
Và t́nh trạng lừa dối đó không phải mới diễn ra mà thôi. Từ năm 1945 ông Hồ Chí
Minh đă đánh lừa cả nước rằng đảng Cộng Sản của ông nhắm mục đích tranh đấu cho
độc lập dân tộc. Nhờ khẩu hiệu đó, ông đă được bao nhiêu người theo để đánh đuổi
quân Pháp ra khỏi nước ta. Nhưng trong bản chất đó là một đảng theo một thức hệ
quốc tế, coi vấn đề dân tộc, độc lập dân tộc, chủ quyền dân tộc là những giá trị
lỗi thời của Chủ nghĩa Tư bản. Cho nên cũng ngay trong thời gian kháng Pháp đó,
ông Hồ đă nhập cảng vào nước ta những cố vấn "Trung Quốc Vĩ đại" để phổ biến và
thực hiện những chính sách đấu tranh giai cấp, chia rẽ dân tộc, nhưng đúng với
chủ trương quốc tế vô sản. Đối với ông Hồ, đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ là một bộ
phận của Cộng Sản Quốc tế, làm bổn phận cách mạng thế giới trong địa bàn các nước
Đông Nam Á. Đến thời kỳ chiến tranh Nam Bắc Việt Nam, ông Hồ đem bao nhiêu thanh
niên miền Bắc vào đánh miền Nam cũng để thực hiện sách lược của Cộng Sản Quốc tế
trong cuộc chiến toàn cầu chống Chủ nghĩa Tư bản. Tuy vậy, bên ngoài lúc nào đảng
Cộng Sản Việt Nam cũng hô khẩu hiệu độc lập dân tộc.
Vụ lừa đối lịch sử do đảng Cộng Sản Việt Nam mưu mô thực hiện đă bắt đầu với Hồ
Chí Minh. Bây giờ các hành động của những Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Trần Đức Lương
cho thấy đối với họ quyền lợi của đảng c̣n quan trọng hơn đất nước Việt Nam. Các
đảng viên cộng sản Việt Nam đă bị lừa từ hơn nửa thế kỷ nay. Bây giờ đă đến lúc
phải tỉnh ngộ.
Đầu thế kỷ 15 Nguyễn Trăi viết trong B́nh Ngô Đại Cáo, "Duy ngă Đại Việt chi
quốc, thực vi văn hiến chi bang, Sơn xuyên chi cương vực kư thù - Nam Bắc chi
phong tục diệc dị": Núi sông cương vực khác nhau, phong tục Bắc Nam cũng khác.
Hơn 100 năm sau khi Lê Lợi công bố bài Cáo B́nh Ngô, một người lănh đạo nước ta
là Mạc Đăng Dung đă dâng đất cho Trung Quốc vào năm 1540, để lại mối nhục ngàn
năm cũng không rửa sạch. Mạc Đăng Dung đă dùng đất của tổ tiên để "hối lộ" cho
vua quan nhà Minh, cùng với vàng bạc châu báu, ngơ hầu được công nhận là vua nước
Đại Việt. Ngày nay các lănh tụ đảng Cộng Sản Việt Nam lại làm giống như vậy. Họ
làm việc nhục nhă đó cũng chỉ để bảo vệ quyền hành của những người trong Câu lạc
bộ Ba Đ́nh.
Nhưng, mối nhục của các lănh tụ cộng sản cũng là mối nhục của tất cả các đảng
viên. Mai sau con cháu họ sẽ hỏi "Tại sao Đảng dâng đất cho Trung Quốc mà ông,
bà, cha mẹ chúng tôi cũng ngậm miệng làm thinh không phản đối? Các cụ có được
chia hưởng thứ lợi lộc nào không? Hay chỉ v́ khiếp nhược mà nín thinh như vậy?"
Mối nhục càng đem chia ra lại càng lớn hơn. Truyền đến đời con đời cháu lại càng
đớn đau, thấm thía. |