Bí Mật Lịch Sử: Trận Chiến Tranh Biên Giới Việt-Trung Lần Thứ Hai Từ 1984-1989. Việt Nam Bị Mất " Núi Đất "

 

( bài 2 )

 
 

Đỉnh núi 1509 ( Lăo Sơn ) được đánh kư hiệu A.

 

05h50 ngày 28 tháng 4 năm 1984 trung đoàn 118 thuộc sư đoàn 40, quân đoàn 14 trực thuộc quân khu Côn Minh có pháo binh yểm trợ tấn chiếm cao điểm Núi Đất 1509, TC gọi là Lăo Sơn, cùng lúc với các cao điểm khác.H́nh trích từ mạng Quốc Pḥng-Trung Quốc

 

Trong bài nh́ viết về trận chiến tranh biên giới giữa Trung Cộng và Việt Nam lần thứ hai từ 1984-1989, chúng tôi cần định danh lại một từ đă dùng trong bài trước: đó là điạ danh núi Lăo Sơn. Lăo Sơn là tên mà phía Trung Cộng đặt cho ngọn núi họ chiếm được từ tay CSVN. Ngọn núi nằm trong lănh thổ Việt Nam, thuộc xă Thanh Thuỷ, huyện Yên Minh, tỉnh Hà Tuyên, nay là tỉnh Hà Giang. Phía Việt Nam không gọi ngọn núi này là Lăo Sơn mà gọi là "Núi Đất"! Trong các bản đồ hành quân cũng như trong các bài viết của cán binh cộng sản VN kể lại trận đánh tại Núi Đất, họ không gọi là Núi Đất mà lại gọi là cứ điểm 1509, đôi khi c̣n gọi là 1800. Do vậy, kể từ bài này trở đi chúng tôi sẽ dùng điạ danh là Núi Đất khi nói về phiá VN và Lăo Sơn khi nói về phía Trung Cộngv .

Trung Cộng Đánh Chiếm Núi Đất - 1509 - ( Lăo Sơn )

Núi Đất, cao 1,422m so với mực nước biển nằm trong lănh thổ VN, thuộc xă Thanh Thủy, huyện Vị Xuyên, tỉnh Hà Tuyên (nay là Hà Giang), có cao độ lớn nhất trong toàn chiến trường Thanh Thủy. Đỉnh 1509 của nó nằm ngay trên đường biên giới, sống núi nằm dọc theo hướng tây bắc. Sau cuộc chiến năm 1979, 1509-Núi Đất-Lăo Sơn được quân CSVN xây dựng thành một vị trí pḥng ngự quan trọng, từ đó họ có thể mở các cuộc đột kích vào lănh thổ TQ

Ở ngọn núi 1509, lực lượng pḥng ngự của VN theo phía Trung Cộng ghi là ở cấp tiểu đoàn. Tuy nhiên, điều này có thể là phóng đại, lư do là địa h́nh khu vực khá hiểm trở không thể cho phép bố trí một số quân lớn như vậy chỉ trên một đỉnh (thực tế các trận địa pḥng ngự khác của CSVN đều ở cấp đại đội trở xuống).

Năm 1984, nại cớ quân CSVN cứ thường hay pháo kính qua biên giới, quân đội Trung Cộng tiến công đánh chiếm ngọn núi 1509. Sự kiện này được coi là chính thức mở màn cuộc chiến biên giới Việt-Trung lần thứ hai.

Lúc 05h50 ngày 28-4-1984, trung đoàn bộ binh 118 thuộc sư đoàn bộ binh 40, quân đoàn 14, Đại quân khu Côn Minh được pháo binh chi viện với mật độ cao tấn công đỉnh 1509. Ngoài ra quân Trung Cộng cũng tổ chức đánh chiếm một số cao điểm khác ở xung quanh.

Lúc 06h24, bộ binh Trung Cộng bắt đầu xung phong.

Theo tài liệu của mạng Quốc Pḥng Trung Quốc, Defense-China.com. phía Trung Cộng đánh giá là chỉ vấp phải sức kháng cự yếu từ phía bộ đội CSVN. Tuy nhiên qua nhiều thông tin của các cán binh Trung Cộng th́ không hoàn toàn như vậy. Trung đoàn 118 của Trung Cộng phải đến 15h30 mới hoàn toàn chiếm được đỉnh 1509 sau khi đơn vị pḥng ngự hy sinh đến người cuối cùng. Đặc biệt, có 4 nữ cán binh CSVN cố thủ trong hang đá, không chịu đầu hàng và lính Trung Cộng đă phải dùng súng phun lửa mới tiêu diệt được những cô gái này. Quân Trung Cộng cũng bị thương vong nặng : trung đoàn 118 bị chết 198 lính cùng một số bị thương. Trong đó một tiểu đoàn của trung đoàn này có tới 70% quân số bị loại khỏi ṿng chiến.

Sự kiện 4 nữ cán bịnh CSVN cố thủ trong hang đá bị lính Trung Cộng dùng súng phóng hoả thiêu chết trong hang, đă được một cán binh Trung Cộng kể lại trong hồi kư của anh, đặng trong mạng Quốc Pḥng Trung Quốc.  Đoạn  thiêu đốt 4 nữ cán binh CSVN, anh ta đă viết:

 

就在我们连浴血奋战的同时,其他兄弟部队的攻坚战也同样坚苦地进行着:五连打的是老山主峰阵地,他们从开始进攻到占领主峰表面阵地只用了二个小时左右,仗打得也是异常艰苦,敌军依托险峻的地势顽强的抵抗,这使得五连伤亡巨大;快到中午的时候五连的副连长张大仅也牺牲了,他的肠子都叫打出来了,还在那坚持指挥直至牺牲。兄弟团的部队那天打的是老山松毛岭地区,主攻662。6高地,他们的战前准备很充分,步炮协同也好,进攻一开始,九分钟就拿下了662。6的表面阵地。接着又把松毛岭那一片几十个阵地都攻下来了;那天,他们还抓了几个俘虏,都是在一个洞里抓的。在124阵地上,他们还在一个洞子里堵住了四个女兵,这几个女兵死活就是不出来,我们的人也冲不进去,最后没折了,就用火焰喷射器猛干,全烧成球了;敌人的阵地上啥都有,那天他们的战利品最多了,还缴了一大堆便西服呢。

 

Xin tạm dịch ư của bài tiếng Hoa:

Ở cứ điểm 124, chúng tôi t́m thấy 4 nữa cán binh trốn trong hang đá. Chúng tôi kêu nhưng họ không ra, chúng tôi không vào bên trong để kéo họ ra, nên quyết định dùng súng phun lửa để giết họ. Tất cả bị đốt cháy như một trái banh lửa!

 

Lính Trung Cộng xung phong đánh chiếm Núi Đất ( Lăo Sơn ) H́nh trích từ mạng Quốc Pḥng Trung Quốc

 

 

Người lính Trung Cộng này bị bộ đội cộng sản bắn chết 1 phút sau khi tấm h́nh này được chụp trong lúc giao tranh tại Núi Đất ( Lăo Sơn ) . H́nh của mạng Quốc Pḥng Trung Quốc

 

Tiếp sau đó là những đợt phản kích của CSVN.

Ngày 11-6-1984, lúc 03h00, một lực lượng cấp tiểu đoàn của CSVN đă tấn công  Núi Đất 1509. Mặc dù bộ đội CSVN đă đột kích được vào trong trận địa địch nhưng sau đó đă bị đẩy lùi.

Ngày 12-7-1984, được coi là trận đánh lớn nhất của giai đoạn 1984-1991. Theo phía Trung Cộng, phía CSVN đă huy động 6 trung đoàn bộ binh thuộc các sư đoàn bộ binh 312, 313, 316 và 356 để tấn công 1 trung đoàn bộ binh Trung Cộng pḥng ngự ở 1509. Quân TQ được sự yểm trợ của hàng vạn quả đạn pháo đă đẩy lui cuộc tấn công. Theo phía Trung Cộng th́ CSVN bị tổn thất rất lớn, riêng số xác bỏ lại trận địa là 3,700 !

Theo thông tin của các cán binh cộng sản tham dự trận đánh 1509, "trung đoàn bộ binh 982 của sư đoàn bộ binh 313 đă tái chiếm thành công 1509. Nhưng sau đó bộ phận pḥng ngự v́ nhiều lư do đă tự ư bỏ chốt và Trung Cộng chiếm được 1509 lần thứ hai. Kể từ đây không có thêm trận phản kích nào nữa. Từ 1509, quân Trung Cộng  lấn xuống tới b́nh độ 1200 th́ bị chặn lại, bộ đội CSVN giữ được từ b́nh độ 1100 trở xuống."

Các trận giành giật tiếp tục diễn ra, chủ yếu với quy mô đại đội, ác liệt nhất trong những năm 1984-1987. Từ đó trở về sau, giao tranh bộ binh ít dần, hai bên chủ yếu sử dụng pháo. Trận đụng độ bộ binh cuối cùng diễn ra ngày 13-2-1991.

Một điều đặc biệt ở đây chúng ta cần phải chú ư là sự bỏ ngỏ ngọn núi 1509 sau khi bộ đội CSVN đă chiếm lại được 1509. Câu hỏi đặt ra là lư do ǵ sau khi đă hy sinh 3,700 binh lính, cộng sản VN lại bỏ chốt ngọn 1509 - mà Trung Cộng gọi là núi Lăo Sơn? Phải chăng đă có sự thương lượng ngay sau trận chiến để trao Núi Đất 1509 cho Trung Cộng mà sau này Trung Cộng gọi là núi Lăo Sơn? Cán binh cộng sản VN nghĩ thế nào khi tính mạng của họ đă bị bán đứng bằng những thương lượng chính trị giữa Trung Cộng và đảng CSVN? Câu hỏi kế tiếp là tại sao nhà cầm quyền CSVN đă dấu nhẹm việc này măi cho đến đến ngày hôm nay nếu không có sự việc tiết lộ từ phía Trung Cộng qua tác phẩm Dữ Kiện Bí Mật Của Chiến Tranh Trung-Việt (Secret Records of Sino-Vietnamese War) của ba tác giả Jin Hui, Zhang Hui Sheng and Zhang Wei Ming vừa mới được chuyễn ngữ qua tiếng Anh. Chính qua tác phẩm này trận chiến xăy ra tại "Núi Đất" mới được tiết lộ cho thế giới biết.

Chúng tôi xin trích một đoạn bài viết dựa theo lời kể của một trung đoàn trưởng pháo binh Trung Cộng đă tham dự trận đánh chiếm Núi Đất (Lăo Sơn) năm 1984 từ cuốn sách nói trên, do Trần Trung Đạo dịch. Mặc dù nhiều đoạn không che dấu được tính khoát loát, cường điệu cố hữu, những dữ kiện do viên trung đoàn trưởng cung cấp, cũng chứng tỏ rằng Trung Cộng vẫn không từ bỏ giấc mộng thiên triều xâm lược bắt nguồn từ chính sách bá quyền truyền thống của họ. Đồng thời, những lời kể cũng nói lên sự bất lực của giới lănh đạo cộng sản Việt Nam chỉ biết cúi đầu thần phục, chỉ biết hối lộ tham nhũng, sống xa hoa trên sự nghèo đói của nhân dân và không biết nhục khi nh́n đất nước từng mảnh đang rơi vào tay Trung Cộng.

"Bài tường thuật do môt Trung Đoàn Trưởng Pháo Binh Quân Đội Nhân Dân Trung Quốc trong cuộc chiến Trung-Việt lần thứ hai. Tôi không biết chắc chắc mức độ chính xác của bản tường thuật nhưng khá gần với những ǵ tôi đă được đọc về chiến tranh Trung-Việt lần thứ hai. Bài tường thuật có nhiều dữ kiện rất chi tiết.

Lưu ư: Núi Lăo Sơn, cao 1422 mét trên mặt biển. Lăo Sơn có nghĩa là “Núi Già” theo tiếng Tàu. Lăo Sơn nằm bên trong lănh thổ Việt Nam gần biên giới Trung Quốc. Sau cuộc chiến 1979, Việt Nam đă xử dụng đỉnh Lăo Sơn như một trạm xuất phát, nơi các lực lượng Việt Nam điều hợp các cuộc lục soát lớn vào Trung Cộng.

Đầu năm 1984, trung đoàn của chúng nhận lịnh phải chiếm mủi Lăo Sơn. Ngày 18 tháng 2 chúng tôi tiến đến Ei-Liang, và ngày 20 đến đồi Ma-Sho. Sau 40 ngày chuẩn bị, ngày 1 tháng Tư, 3 đại đội gia nhập “Đề án 142”. Họ bắn vài loạt đạn về phía Việt Nam và rút ngay, để buộc phía Việt Nam trả đủa, và qua đó, để lộ vị trí.

Chúng tôi dùng đại pháo để áp đảo địch. Ngày 26 tháng Tư, mọi việc đă được chuẩn bị sẵn sàng và Lực Lượng Đặc Nhiệm Pháo Binh 119 được thành lập.

Để chiếm một căn cứ hỏa lực, chúng tôi tiến quân vào ban đêm. Không ai được phép gây tiếng động. Chúng tôi tháo gỡ các bộ phận súng 85 ly và chỉ lắp ráp lại sau khi đến căn cứ. Tầm hỏa lực chỉ cách địch quân 500 mét. Để thấy đường đi, chúng tôi dùng các tấm vải trải giường trắng. Chúng tôi bố trí súng đọc phía bên phải của một căn nhà hoang. Trung đội 4 thám thính tiến quá sát với địch quân, chỉ cách địch 400 mét và trong tầm bắn thẳng.


Ngày 28 tháng 4, lúc 5 giờ 50 sáng, pháo binh bắt đầu khai hỏa. Sau 34 phút pháo kích, mặt đất như bắt đầu rung chuyển. Lúc 6 giờ 24 phút sáng, khi trận pháo kích vừa ngưng, bộ binh mở cuộc tấn công. Quân đội Việt Nam phản ứng trong ṿng 2 phút. Và ngay trong những viên đạn đầu tiên họ đă bắn hạ một trung đội trưởng của chúng tôi. Anh ta là đồng chí đầu tiên hy sinh tại Lăo Sơn. Chúng tôi bắn yểm trợ cho bộ binh. Bộ binh tiếng bằng cách nhảy từ miệng hố đạn này sang hố đạn khác. Sau 9 phút, chúng tôi chiếm được điểm cao 662.6, và 54 phút sau, núi Lăo Sơn hoàn toàn lọt vào tay chúng tôi. Đến 3 giờ 30 chiều, khoảng 20 điểm cao phía đông điểm cao 662.6 cũng lọt vào tay chúng tôi. Chúng tôi cũng triệt hạ một xe tăng địch bằng 5 phát pháo trực xạ.

 

Trung Cộng xử dụng các tấm bích chương tuyên truyền này để kêu gọi cán binh cộng sản Việt Nam đầu hàng tại Núi Đất (Lăo Sơn). H́nh mạng Quốc Pḥng Trung Quốc.

 

 

Ngày 11 tháng 6, lúc 3 giờ sáng, một viên pháo sáng được bắn lên. Chúng tôi tự hỏi chuyện ǵ đang xảy ra. Trong suốt 30 phút, chúng tôi không liên lạc được với các đơn vị khác bằng điện thoại. Tiểu đoàn 2 thám thính cũng bị gián đoạn liên lạc. Duy nhất một trung đội trưởng liên lạc được với chúng tôi và yêu cầu chúng tôi khai hỏa. Chúng tôi từ chối với lư do các đơn vị bạn cũng ở ngay trong vị trí đó. Chúng tôi yêu cầu 5 lính thám thính của tiểu đoàn 2 đến mặt trận, nhưng họ bị hỏa lực của địch ngăn chận. Trời sáng, viên chỉ huy toán thám thính với cả đại đội thám thính cũng bị đẩy lui. Tại điểm này chúng tôi biết các vị trí tiền phương của chúng tôi đă bị địch quân tràn ngập. Vào 5 giờ 30 sáng, với sự yểm trợ của tiểu đoàn pháo, chúng tôi mở cuộc phản công. Trong ṿng 30 phút, chúng tôi chiếm lại các vị trí đă mất. Lúc 6 giờ, địch quân mở cuộc tấn công mới. Các đơn vị bộ binh của chúng tôi gọi pháo binh bắn yểm trợ. Khoảng 500 đến 600 địch quân tấn công vào pḥng tuyến của chúng tôi giữa lúc các giàn tên lửa của chúng tôi cũng bắt đầu khai hỏa.
 
 Chúng tôi giữ được vị trí và bắn hạ khoảng 100 quân địch. Tiểu đoàn pháo thứ hai của chúng tôi cũng vừa gia nhập mặt trận và tuôn đại pháo vào quân thù. Đến 3 giờ chiều, quân địch không thể nào đạt đến vị trí pḥng thủ của chúng tôi. Lực lượng tiếp viện của địch đang cố gắng vượt qua sông và tấn công vào phía cạnh sườn của chúng tôi. Tư lịnh sư đoàn ra lịnh chúng tôi khai hỏa. Trước hết chúng tôi hướng ṇng pháo vào 10 độ phía bên trái và rồi 10 độ phía bên phải. Cả đại đội địch quân đă không thể rút về vị trí của chúng.
 
 Ngày 12 tháng 7, địch quân phản kích.
 
 Sau 11 tháng 6, chúng tôi đă học được bài học. Các ống phóng tên lửa do tôi chỉ huy. Pháo 82 ly do các tiểu đoàn chỉ huy. Đơn vị pháo 100 mm được đào sâu vào và đặt dưới quyền chỉ huy trực tiếp của tôi. 12 trung đội đại pháo, bao gồm 4 trung đội xe tăng được phân phối cho mỗi đơn vị. Các hỏa lực tăng cường sẽ được hướng dẫn để bắn thẳng vào những con đường mà quân địch chắn chắn sẽ dùng để tiến. Những con đường đó được chia ra. Mỗi đơn vị thám thính được chọn một hướng. Hai trung đội pháo sẽ bắn vào con đường chính với mục đích làm chậm chân quân địch. Ba trung đội tên lửa đóng trên cao điểm 152. Một trong số đó do Li Hai-Ren chỉ huy. Mật ngữ để tấn công là Heo Rừng.
 
 Ngày 12 tháng 7, chúng tôi biết được danh sách các đơn vị địch quân. Theo sự ước tính của chúng tôi, địch quân gồm hai trung đoàn thuộc sư đoàn 356, một trung đoàn thuộc sư đoàn 316, va 6 trung đoàn độc lập sẽ tham gia trận đánh.
 
 Chúng tôi quả quyết địch quân sẽ tấn công lúc 5 giờ sáng. Lúc nửa khuya, chúng tôi có 2.5 lần số đạn b́nh thường sẳn sàng cho các khẩu pháo. Lúc 3 giờ sáng, tổng hành dinh thông báo 3 vị trí của địch quân và ra lịnh khai hỏa vào các vị trí đó.
 
 Sau tràng pháo thứ nhất, tôi nói chuyện với trung đoàn trưởng Chang Yo-Hop. Tôi hỏi ông ta nếu ông ta là chỉ huy địch quân, khu vực nào chắc chắn nhất ông sẽ tấn công. Viên trung đoàn trưởng trả lời là khoảng rộng 300 mét phía bắc của ḍng sông.
 
 Tôi đồng ư với ông và chỉ thị cho 6 trung đội trọng pháo tập trung hỏa lực vào mục tiêu 1000 mét chung quanh khu vực đó. Tôi báo cáo quyết định đến bộ chỉ huy. Tư lịnh phó sư đoàn chấp thuận. Tôi ra lịnh pháo binh bắn từng loạt cách nhau 10 phút. Sau loạt pháo thứ hai, không có ǵ xảy ra (gạch bỏ phần chửi tục bằng tiếng Tàu). Tôi chỉ thị bắn hỏa châu soi sáng khu vực và kết quả cũng không có ǵ. Thật phí đạn. Bộ tư lịnh chỉ thị chúng tôi ngưng bắn. Lúc đó khoảng 3 giờ sáng. Nhiều binh sỉ của chúng tôi lăn ra ngủ ngay.
 
 Ngay lúc đó chúng tôi mới khám phá ra rằng lực lượng tấn công của địch chỉ cách pḥng tuyến chúng tôi 500 mét. Hai tiểu đoàn trưởng của địch bị giết tại chỗ. Mặc dù không có chỉ huy, địch quân đă không từ bỏ vị trí của chúng. Những lính bị thương cũng không rên rĩ. Họ di chuyển thương binh ra khỏi khu vực sau khi hỏa châu vừa tắt. Kỹ luật của quân địch thật không thể nào tin được.
 
 Lúc 5 giờ sáng, cả địa ngục rung rinh. Trận đánh bùng nỗ tại mọi phía. Chúng tôi bắt được tù binh đầu tiên và tại điểm này chúng tôi đă gây thương vong trầm trọng cho địch quân. Qua các tù binh, chúng tôi biết những ǵ đă xảy ra trước đó. Địch quân quả thật kỹ luật đến nỗi họ tung ra cuộc tấn công ngay cả khi chỉ huy trưởng của họ đă tử trận. Địch quân cũng rất giỏi dấu tung tích. Họ ngay cả không dùng một phương tiện truyền tin vô tuyến nào trước khi tấn công.
 
 Ngay khi địch quân tấn công, các đơn vị bộ binh chúng tôi gọi pháo yểm trợ. Tôi lo lắng sẽ bắn nhầm quân bạn. Bộ chỉ huy ra lịnh tôi khóa pḥng tuyến bằng cách bắn vào làn sóng tấn công thứ hai. Làn sóng tấn công thứ nhất thường là các đơn vị thám thính, nơi phía sau có thể có cả trung đoàn đang yểm trợ. Các giàn tên lửa của chúng tôi nhả 13 tràng liên tu.c. Ngoài ra các khẩu pháo 85 ly, 100 ly, 152 ly cũng tham gia phản kích.
 
 Chúng tôi bắn 200 mét về phía trước tại 6 điểm. Từ bên trái đến bên phải và từ phía sau đến bên trái lần nữa. Hỏa lực pháo chúng tôi dựng lên một bức tường lửa chung quanh các đơn vị của chúng tôi. Chúng tôi giết rất nhiều địch quân, và nhiều ống phóng tên lửa của chúng tôi nóng đỏ rực. Trong ngày đó, trung đoàn chúng tôi bắn trên 10 ngàn viên pháo.
 
 Đến trưa, chúng tôi hết đạn. Khi tin này này được báo lên tư lịnh trung đoàn Chang Yo-Hop, ông ta thật không vui. Không có hỏa lực pháo yểm trợ, thật không có cách ǵ ngăn chận được sức tấn công của 6 trung đoàn địch. Tôi đă gọi tăng viện đạn dược ngay khi viên pháo đầu tiên được bắn đi.
 
 Lúc 1 giờ chiều th́ 470 xe tải chở đạn cũng vừa tới. Quân đội Việt Nam đă chiếm lại được cao điểm 164. Một trong những tiểu đoàn của họ chỉ c̣n 6 người sống sót nhưng họ vẫn tiến. Lực lượng bộ binh của chúng tôi bắt đầu khai hỏa phản công ngay. Cuộc pháo kích nặng nề cày nát điểm cao đó. Trong ṿng 15 phút chúng tôi chiếm lại được cao điểm 164. Quân Việt Nam từ chối rút lui. Làn sóng này sang làn sóng người khác tiếp tục tiến lên giành lại ngọn đồi. Khi cuộc chiến tàn, chúng tôi đếm được 3700 địch quân địch bỏ thây trên mặt trận. Tư lịnh sư đoàn chúng tôi, cựu chiến binh từ thời nội chiến, cũng phải nói rằng ông ta chưa bao giờ thấy nhiều xác chết như thế. Chúng tôi tịch thu vũ khí và thắt lưng trên xác Việt Nam và phân phát cho lính trong trung đoàn chúng tôi. Đêm đó, bảy chúng tôi trong bộ chỉ huy trung đoàn với tư lịnh trung đoàn Chang Yo-Ho hút 4 bao thuốc. Chúng tôi không thể ăn, uống sạch cả bốn thùng rượu.

 

Cứ điểm 164 nơi giao tranh xăy ra vào ngày 12 tháng 07, 1984.

 

Cứ điểm 164 được đánh kư hiệu là B

 

Ngày 14 tháng 7, chúng tôi ra tín hiệu cho phép phía Việt Nam để thu hồi xác chết. Chúng tôi chỉ thị cho họ mang cờ Hồng Thập Tự, mỗi toán không được quá 50 người và không được mang theo vũ khí. Một toán khoảng 60 đến 70 lính Việt Nam đến không có cờ. Khi biết chúng không tuân theo chỉ thị v́ đeo theo đúng, chúng tôi khai hỏa.

Chúng tôi không quan tâm ǵ sinh mạng của chúng. Không một người nào trong nhóm lính này sống sót. Việt Nam chẳng c̣n đến thu hồi xác chết nữa. Trời đang là mùa hè. Nắng rồi mưa. Không ai có thể chịu được mùi xác chết. Chúng tôi buộc phải gởi các đơn vị chống hóa chất đến để đốt tất cả xác chết bằng những ống phun lửa."

 

Một cán binh CSVN bị lính Trung Cộng bắt tại Núi Lăo Sơn

 

Huy hiệu trao tặng đơn vị lính Trung Cộng chiếm đóng Núi Đất (Lăo Sơn) từ năm 1986-1988

 

Nghĩa trang lính Trung Cộng chết trong trận đánh Lăo Sơn 1984

H́nh của mạng Quốc Pḥng Trung Quốc.

 

Các cựu cán binh Trung Cộng nay quay lại núi Lăo Sơn để chụp h́nh lưu niệm. Dĩ nhiên ngọn núi này nay đă nằm bên biên giới Trung Cộng sau hiệp định ngừng chiến được kư giữa Trung Cộng & CSVN năm 1990

 

Ngoài ra cũng c̣n có một số các hồi kư của cán binh Trung Cộng đă từng tham gia trận đánh "Núi Đất" - 1509 - Lăo Sơn - cũng đă kể lại những diễn tiến của trận chiến đó. Điển h́nh là bài viết dưới đây bằng tiếng Hoa của một cán binh Trung Cộng khi tham gia trận chiến Núi Đất, anh sẽ chỉ mới 17 tuổi, đăng trong mạng Quốc Pḥng Trung Quốc. Trong đoạn hồi kư này có nhắc đến việc 4 nữ cán binh CSVN bị lính Trung Cộng dùng súng phóng hoả thiêu chết sau khi cứ điểm 1509 - Núi Đất - Lăo Sơn thất thủ.

 

Đây là bản dịch tiếng Anh của đoạn hồi kư bằng tiếng Hoa. bản dịch này do một người Hoa dịch, nhiều đoạn dịch rất là tối nghĩa, tuy nhiên vẫn có thể hiểu được là hồi kư này của một cán binh Trung Cộng tham gia trận đánh núi 1509 (Lăo Sơn) năm anh ta 17 tuổi. Anh kể lại chi tiết được lệnh hành quân vượt biên giới Việt Nam vào ban đêm, và trận đánh tại núi 1509 (Lăo Sơn) xăy ra vào sáng sớm khi sương mù c̣n dày dặt. Khi chiếm được núi Lăo Sơn th́ dùng súng phóng hỏa giết 4 nữ cán binh cộng sản trốn trong hang đá.  Anh cũng kể lại cảm nghĩ của trong trận đánh này, bạn anh ngă gục thế nào và những kư ức không thể quên được trong trận chiến Lăo Sơn 1984. Quư bạn nào rành tiếng Hoa xin chuyển ngữ dùm, chúng tôi sẽ đăng toàn bộ.

 

Who do we fear!  Military compound feelings: Vietnamese bloody battle?? Who do we fear! Some how many people knew 1984 the special meaning, also did not have how many people to be able to fondly remember that once blood boiling the year; Remembered they which it only has is living we and died, remembered it only in the rimmed boundary line that still like blood red soil/limitless jungle/overlaps the repeatedly mine field. "1,984" in mine heart forever is an exclamation mark, it saves to my heart deep place, took my life a part lives along with me extinguishes. That year I only have 17 years old, just enlisted in the military or a recruit, at that time south our country the frontier situation was quite intense, in the enlistment occasion talk overed surely has clipped on the southern region the army. This southern region army is has not gone, but I go the army is level of field forces, belongs to a kind of army, went to war nature few we. The army is one Spring Festival on has opened toward the front, looks at the terrain to the there, does the pre-combat training; Also was I first time had known in the war zone we had to regain mountain system: Laoshan.

Laoshan, the elevation 1,422 meters, are on China and the A border demarcation line ordinary ride the line spot. War zone multi- fog, front person's speech, as soon as arrives the war zone is enters 雾区. Similarly, the first penetration dawn looks out into the distance when Laoshan also is a foggy day, in the high time of telescope saw is only a Shan Ti outline, its depth in confused white fog if hides if falls suddenly like a deep place intercalary Chinese style pavilion to shame Yu Jianren the beautiful young girl; But we on in this "beautiful young girl" on the body launches rips kills, that one 门门 is soaring the stature if not for 近前 the artillery position the cannon, I really am not willing to want to believe at present this peaceful auspicious mountain top am our destiny execution ground. The time always passes very quickly, the short pre-combat training ended. In April, 1984 26, army all entered the pre-combat condition, that very evening starts from the south warm river/to be fierce 硐 carries on mobile to Laoshan, 27 daytime armies hid rest, at night continued to go forward. Our army toward the Laoshan mobile direction many is the mountain jungle, is very difficult to distinguish clearly the path, difficult to walk has died, the army on * is referring to the back needle map to go all out to proceed to catch up with, very many people simply on are rolling the advance, like this we or a scheduled time have been later than nearly half hour. 28 5.56 minute, the signal flare raised, red, was really attractive! / Handed over places such as foot city from the fierce 硐/Japanese banana level ground, our army's artilleries spoke, the half the sky has been all red, each kind of artillery great sound collected gas: The cannon artillery/pomegranate artillery/mortar/rocket launcher/high explosive shell artillery, each kind of shell goes against from our head all flies toward Laoshan, but also has the high machine tracer shell, hands over * the firepower to tow catches fire the tail to delimit each kind of radian and the line. The army alternated for two evenings, the brothers has all been exhausted, but a cannon sound, was taking a look by firepower cover Laoshan, everybody has come the mood: Everybody understood the attack had to start immediately, again crossed a while to want the corpse horizontal Laoshan blood to sprinkle the battlefield, on people's face was engraving all excited and is excited; In my heart only is randomly also does not have how many lofty sentiments and aspirations, the huge explosive sound let in my heart have a nonchalant variation, was really annoyed! However said I was afraid! My subconsciousness hugged has tightened the bosom submachine gun. Is borrowing the detonation flash, I everywhere look I the allies, extremely diligently have stared at each person, I must all engrave in the heart them, perhaps this was last
 

The fire 急袭 has hit three, after the bombardment, 6.30 minute, I forever remember always this day: On April 28, 1984 before dawn six o'clock 30 minute. The signal flare has gotten up, this is the infantry charges the signal. This we, storm, toward overshooting. This clear fight suddenly approaches, has sent to me also without enough time makes the ponder, goes to war completely does not look like in the movie to put such, does not have that many brave words the artificiality, does not have the bugle call to kill the sound; The packed hole sells the smoke and the raging fire, Man Er sound of gunfire explosive sound, the people all lower the head a vigor toward overshooting, nobody hesitation nobody speaks, the cadre in front, the soldier closely follows in behind. Front suddenly transmits a piece crack, to nearly extremely, that was the military engineer is using the rocket mine clearance to lead the way, without enough time chopped with the knife, with body rolling mine. Above Laoshan not only land mine, but also has spreads the toxicant bamboo to sign the steel nail; In the top of the head enemy's firepower to rains resembles downward irrigates, unceasingly some people drop down; Dropped down has dropped down, nobody thought, has not realized simply this is the sacrifice, this was the clear death; The fire sparkling red soil also was reflecting was dripping a place blood, my line of sight started fuzzily, packed hole red, which couldn't distinguish clearly is the earth which is the sky, the war proved I was frail, had no intention between I to cry, this tear as soon as came out but actually lets me suddenly as if return to the world from the dreamland, all have been all normal, originally was a moment ago ally's blood which is hit by the shell splashes to the face on sticks the eye. Our Lian Gong is slightly does not have the famous high ground, allied force fifth Lian Da is a prominent peak. The attack fights as soon as starts to hit is extremely intense, a our spot spot attacking, on a road the majority all is a minefield, many soldiers lay down in that, afterwards heard the military engineer brother attacked the route along us upward to remove mines, has extracted quite several hundred, some thunder simply were let us step on rewinding to come out; The army overran to has not slightly had under the famous battle position, the casualties very have already been big, organized several charges including in all not to go well, various class of row nearly all did not have the soldier, the light we the class personnel losses reached 2/3, we 力压 cannot all be lifted by enemy's fire under the ridge, enemy's position too has hidden, everywhere all was their firebase, all could have/two even more guns as necessary to fire to you, if not for this ridge, natural was we has constructed the foothold which some depends on hides, otherwise, The most outstanding soldier also unavoidably can in this stab in the back four volts hells by heartless 射杀. In my heart despaired, perhaps I could die, here could be my deathtrap? I do not dare the allies which looks at my side, as soon as gains ground as if can let them completely understand I timidly resemble. The situation too has been disadvantageous to us, the cadre were discussing asks the higher authority to send the reserve forces to reenforce, this time eight Leader Liu Weiguang requests to attack a time again, he already was acts platoon leader; I bend down in his side, his sound is not certainly loud, but actually has covered the sound of gunfire and the explosive sound clearly spreads to my ear, I have blushed, burns is such burning, the flash I feels feels too ashamed to be in public, right! I also am meters seven several big, also is the man which is indomitable spirit, but I, but I actually only can look like the timid rabbit to resemble lie prone want to die on the place want to live! "I also participate!" Because was excited I fiercely to stand, company commander a foot trampled me but actually: The hail of bullets on the position which stood a moment ago me has covered in an instant, really hung! ! ! Had agreed including in my request, I and several participate in the commando unit the allies intensely to inspect the equipment, eight class leaders lie prone on the ridge are observing the terrain with total concentration: Our several everywhere pull the bolt, the number is beginning the high explosive shell, nobody speech, other allies silently are gazing at us are peaceful. My mood has come, must charge immediately, perhaps again crossed several minutes me to be able to die, really wanted to say any, or for was living people stationary point any, but in my this heart actually deserted could not mention a speech; I had thought mother had also thought the daddy, has thought of in the seashore that beautiful xiaocheng family; Dear parents! The son participated in the commando unit, must go all out with the enemy, the son front not well has listened to your speech, forgave me. Now the son to results in you, walks time is not has said: I certainly render meritorious service!
 Suddenly the sound of gunfire writings, the anger 射向 enemy position which saves including in each kind of firearm, a row of platoon hand grenade delimits an arc to pound to the enemy position, raises the mist and dust the cloth gets up together the smoke screen in front of enemy's position. Has not waited for me 回过神来, eight class leaders raised the arm as soon as wield leap the ridge, our several also followed close on is leaping the ridge which depends on hides; Looked like several to be startled the gun wild animal 嘶喊 to flush away to front. In my hand gun one * has not stopped the strafe, the gun sound was liking has exploded the chest cavity, heard the hand grenade explosive sound also was that makes a sound, shakes the body to lose the balance, I clearly felt my heart also rocked; Is 连部 Report young Zhu follows in mine side to face on waves the arms about the high explosive shell! Only was flings near compared to, perhaps was he has been wounded, I busily took into consideration, fight intensely let the person not gasp for breath. Slight but causes the will of the people startled sound to pass through the sound of gunfire to conduct, was young Zhu has dropped down, a row of high machine bullet horizontal was sweeping him but actually, the creamy blood dyed the red his military uniform. I no longer aim, only faces in the thick smoke suddenly to hide suddenly the present form again and again to strafe, this rapid close sound of gunfire changes is like this weak, the like this sadness, the sound likely was is passed on has resembled, passed on is very far, if the wind fluttered however goes. The distant place, does not attack Chief Liu Weiguang the fish to leap the upward movement, the muzzle is glittering is flaminging the person the flame, that is his heart is spurting the roaring flame. Eight class leaders are the military region martial arts contest highest quality people, his tactical movement forever is that simply agile, the flash he sneaked in front of in the enemy position smoke screen; Has the gate, my heart bang bang jumps perhaps formidable, eight class leaders can succeed. In the very quick enemy's position has transmitted the hand grenade short low and deep explosive sound, in the entire battlefield enemy troop that crowded sad heavy weapon changed all of a sudden quietly. My eye moist, last the minute charge proved we must brave/be firm and resolute than the match. Indistinct center, a Red Flag like group fire suddenly flapping to high ground sky; I after death resounded a piece to kill the sound, company commander flush, the allies flushed. I and the commando unit are left over several brothers three steps of and two step of places fled the high ground, enemy's corpse lying this way and that scattered in the position, everywhere was the firearms ammunition which they abandoned. My toing be sharp-eyed, saw * in trench eight class leaders, in my heart also is wild with joy, goes crazy resembles was shouting he throws oneself to him, I closely want to hug him, he am the genuine hero. Why can, why our hero actually link a response all not to have, didn't he know the position is already seized down by ours! One kind of unlucky premonition closely band has lived my heart, soon is grasping his time I paused, two eight class of soldiers cry to shout already grasped him, but his stature was such soft and weak, his head gently crookedly in the one side, I finally looked clearly: Enemy's bullet hit his pharynx and larynx, the blood was gushing out from the there, his eye still circle was opening the eyes, did not have the god to look the mountain peak, looked still is selling the sky which the smoke filled the air, he has sacrificed, such a word has not remained walked, but this pair of eye actually still was relating, still was summoning, still was declaring he to fresh incomparably yearned for with the hope. I want to cry, but I cannot cry, the teardrops hit several extensions in the eye socket or to flow in the belly. We won! We are the hero which deserves. That many ally's blood sprinkled on this ancient land, they use from already life and blood for from already the division has expressed in writing the entire historical glory; Because they paid cause the survival we also to contaminate the glory, and is written down together the republic as well as the people's army annals, this was is immortal.
 Links while us which fights a bloody battle, other brothers army's fortification fight also same persistent and hard-working is carrying on: Fifth Lian Da is the Laoshan prominent peak position, they from started to attack to seize the prominent peak surface position only to use about for two hours, the weaponry also hit is exceptionally difficult, the enemy troop depended on the precipitous topography tenacious resistance, this caused five casualties to be continually huge; Quickly publicized to noon time five continually deputy company commanders also has only sacrificed, his intestines all called to split out, but also in that persisted directed until sacrifices. Brothers roll the army that day hits is the Laoshan 松毛 range area, the main attack 662. 6 high ground, their prewar preparation very full, the step of artillery coordination is also good, attacks a start, nine minutes took 662. 6 superficial positions. After that all is capturing 松毛 range that stretch of several dozens positions; That day, they also have caught several captives, all is grasps in a hole. In 124 positions, they have also stopped up four enlisted women in a hole, these enlisted women hard work is does not come out, our person also cannot flush, finally has not folded, uses the flamethrower fiercely to do, all fired the ball; In enemy's position what all has, their spoils of war have been that day most, but also has given big pile of then western-style clothes. 4. 28 is the Laoshan newborn day, we used the life and the blood have guarded the motherland dignity and the territory integrity. Negative left heavy price for this us, that one day, a our team casualties proportion has surpassed 1/3, some regiments also must be bigger than this proportion, casualties all nearly one half. I am the life big, in the soldier which enlisted with an my year majority of all not in, but I not only lived have gotten down moreover also live very 全乎, the lucky god looked like really very much looked after me. That many ally has sacrificed, all does not dare to think again, but how also can'tforget, as soon as closes one's eyes always appears their form, in the head likely shows the slide show to resemble does not stop the allies voice and face smiling face, a quarter does not stop. They now all are lying down in the Malipo martyrs' cemetery, inside that has quite partially all is our teacher. Regains Laoshan is only the entire war start, receives several months defenses combat is we most brutal experience, it gave my body and mind all to leave behind the scar which obliterated with difficulty. In that more than 100 non- dormancy day and night in, our life highly enriched enters in the insufficient ten square cat's ears shelter, this is true practices the prison. How justice regardless of the war goal is, but speaking of its itself essence forever all is brutal and dark, recollects Yu Meige entering a war to say the pain all to be always joyful, must open these depth to plant to the innermost feelings painful memory needs the courage. The war also is continuing, nobody can think this by regains Laoshan for the war which begins to be able to continue the entire five years. Compares the defense combat that past Laoshan fortification fight which follows closely comes simply to be unworthy as soon as raises; The war carries on which in this subtropical forest is the Chinese serviceman ever does not increase has experienced, the fight rubber nature and the brutality reveals the characteristic which it is in sole possession of. Laoshan does not have the story, should say the Laoshan not romantic story, some only has the persistent and hard-working and the rank smell of blood.

 

军营感想:越南血战——我们怕谁! 有多少人知道一九八四年的特殊含意,也没有多少人会怀念那个曾经令人热血沸腾的岁月;记得它的只有活着的我们和死去的他们,记得它的只有边境线上那依然如血的红土/无边无际的丛林/重叠反复的雷区。“一九八四”在我的心里永远是一个惊叹号,它存乎于我心深处,将作为我生命的一部分随我生灭。
那年我只有十七岁,刚参军还是个新兵,当时我国南部边境的局势相当紧张,参军时家里就念叨过千万别上南边的部队。这南边的部队是没去成,可我去的部队是一级野战部队,属于一类部队,打仗自然少不了我们。部队是一过完春节就往前线开,到那儿看地形,搞临战训练;也是在战区我第一次认识了我们所要收复的山系:老山。

  老山,海拔1422米,是中国与A国边界线上一个普通的骑线点。战区多雾,前线人的话,一到战区就是进入雾区。同样,第一次透过晨曦远眺老山时也是一个雾天,高倍望远镜里看到的只是一座山体的轮廓,它深陷在迷茫的白雾里若隐若陷恍如一位深座闰阁羞于见人的美少女;而我们就将在这“美少女”的身上展开撕杀,若不是近前炮阵地那一门门高昂起身躯的大炮,我真不愿想信眼前这座安静祥和的山头就是我们命定的杀场。

时间过得总是很快,短暂的临战训练结束了。一九八四年四月二十六号,部队一切进入临战状态,当晚开始从南温河/猛硐向老山进行机动,二十七号白天部队就地隐蔽休息,夜间继续前进。我军往老山机动的方向多是高山密林,很难分清道路,难走死了,部队就*着指背针地图拼命往前赶,很多人干脆就是滚着前进的,就这样我们还是比预定时间晚了将近半小时。二十八号五点五十六分,信号弹升起来了,红色的,真漂亮!从猛硐/芭蕉坪/交趾城等地,我军的炮兵发言了,半边天都红了,各种火炮的巨响汇成了一气:加农炮/榴炮/迫击炮/火箭炮/加榴炮,各种炮弹从我们脑袋顶上都往老山飞,还有高机曳光弹,交*火力拖着火尾巴划着各种弧度和线条。部队穿插了两个晚上,弟兄们都累坏了,可大炮一响,瞅着被火力覆盖的老山,大家都来了情绪:谁都明白进攻马上就要开始了,再过一会儿就要尸横老山血洒疆场了,人们的脸上无不刻着激动与兴奋;我的心里只是乱也没有多少豪情壮志,巨大的爆炸声让我的心里产生了一丝不经意的变异,真恼火!然道我害怕了吗!我下意识的抱紧了怀里的冲锋枪。借着爆炸的闪光,我一遍遍地看着我的战友们,非常努力地凝视过每一个人,我要在心里把他们都刻上,也许这就是最后一眼了。

炮火急袭打了三次,炮击之后,六点三十分,我得永远铭记这个日子:一九八四年四月二十八日凌晨六时三十分。信号弹又起来了,这是步兵冲锋信号。该我们了,强攻,往上冲。这真切的战斗突然地来临,已致于我还来不及多做思考,打仗完全不象电影里放得那样,没有那么多豪言壮语的做作,更没有号声杀声;满眼的销烟和烈火,满耳的枪声爆炸声,人们都低着头一个劲的往上冲,没有人犹豫更没有人说话,干部在前,士兵紧紧地跟在后边。前边猛然传来一片炸响,离得近极了,那是工兵在用火箭扫雷开路,来不及的用刀砍,用身子滚雷。老山上边不光地雷,还有涂着毒药的竹签钢钉;头顶上敌人的火力向下雨似地往下浇,不断有人倒下;倒下的就倒下了,谁也没有多想,根本没有意识这就是牺牲,这就是真切的死亡;火光映着红土地也反射着淌了一地的鲜血,我的视线开始模糊,满眼的红色,分不清哪是大地哪是天空,战争证明我是脆弱的,无意间我哭了,这眼泪一出来倒让我突然间仿佛从梦境中回到了人间,一切又都正常了,原来刚才是被炮弹击中的战友的鲜血溅到脸上糊住了眼睛。我们连攻的是小无名高地,友军五连打的是主峰。进攻战一开始就打的非常激烈,我们一个点一个点的攻,一路上过的大部分都是雷场,好些兵就躺在那了,后来听说工兵弟兄沿我们进攻路线往上排雷,起出了好几百颗,有些雷干脆就是让我们踩倒带出来的;部队攻到了小无名主阵地下,伤亡已经很大了,连里组织了几次冲锋都没得手,各班排几乎都没兵了,光我们班减员就达三分之二,我们被敌人的火力压在土坎下头都抬不起来,敌人的阵地太隐蔽了,到处都是他们的火力点,随时都会有一把/二把甚至更多的枪向你射击,若不是这道土坎,天然的为我们构筑了一些赖以藏身的据点,不然,最优秀的士兵也难免会在这暗箭四伏的地狱里被无情的射杀。我的心里绝望极了,也许我会死去的,这里会是我的死地吗?我不敢看我身边的战友们,仿佛一抬头就会让他们看透我的怯懦似的。局势对我们太不利了,干部们商量着请上级派预备队增援,这时候八班长刘伟光要求再攻一次,他已经是代理排长了;我就伏在他的身边,他的声音并不响,但却盖过了枪声和爆炸声清晰地传入我的耳朵,我的脸红了,烧得是那样的烫,一瞬间我感到无地自容,是吗!我也是一米七几的大个,也是个顶天立地的汉子,而我,而我却只会象胆小的兔子似得趴在地上想死想活!“我也参加!”由于激动我猛地站了起来,连长一脚就把我踹倒了:刹那间弹雨就把我刚才站的位置盖住了,真悬!!!连里同意了我的请求,我和几个参加突击队的战友紧张地检查着装备,八班长则趴在土坎上聚精会神地观察着地形:我们几个一遍遍地拉着枪栓,数着手榴弹,没有人讲话,其他战友们默默地注视着我们更是安静。我的情绪又来了,马上就要冲锋了,也许再过几分钟我就会死去,真想说点什么,或者给活着的人们留点什么,可我这心里却空落落的讲不出一句话来;我想到了妈妈也想到了爸爸,想到了海边那个美丽小城里的家;亲爱的父母啊!儿子参加了突击队,要和敌人拼命了,儿子已前没有好好的听你们的话,原谅我呀。现在儿子对得起你们,走的时候不是说过吗:我一定立功!
 

猛然间枪声大作,连里的各种火器将积蓄的怒火射向敌阵,一排排手榴弹划过一条弧线砸向敌阵,扬起的烟尘在敌人的阵地前布起一道烟幕。还没等我回过神来,八班长就振臂一挥跃出了土坎,我们几个也紧跟着跃出了赖以藏身的土坎;就象几只惊了枪的野兽嘶喊着向前冲去。我手里的枪一*没停的扫射着,枪声响得像炸了膛,听到的手榴弹爆炸声也是那么响,震得身子失去了平衡,我分明感觉到我的心也晃动起来了;是连部的通讯员小朱跟在我的身边朝上甩手榴弹呢!只是一枚比一枚甩得近了,也许是他负伤了,我无暇顾及,战斗紧张的让人喘不过气来。一阵轻微但使人心惊的声音穿过枪声传导过来,是小朱倒下了,一排高机子弹横着将他扫倒了,滑腻腻的血染红了他的军衣。我不再瞄准,只朝着浓烟中忽隐忽现的身影连连扫射,这急促紧密的枪声变得是如此的微弱,如此的沉闷,声音象是被传走了似的,传的很远,如风般飘然而去。不远处,突击队长刘伟光正鱼跃着向上运动,枪口闪烁着炽人的火光,那是他的心在喷着烈焰。八班长是军区比武的尖子,他的战术动作永远是那么干脆利落,一瞬间他就钻进了敌人阵地前的烟幕里;有门,我的心嘭嘭的跳的利害,八班长也许能成功。很快敌人的阵地上传来了手榴弹短促低沉的爆炸声,整个战场上敌军那密集沉闷的重武器一下子变得沉寂了。我的眼睛湿润了,最后一分钟的冲锋证明我们要比对手勇敢/坚毅。隐约中,一面红旗如一团火忽的飘展于高地的上空;我的身后响起了一片杀声,连长冲上来了,战友们冲上来了。我和突击队剩下的几个弟兄三步并两步地窜上了高地,敌人的尸首横七竖八地散落在阵地上,到处是他们遗弃的枪枝弹药。我的眼尖,一眼就看见了*在战壕上的八班长,我的心里又是一阵狂喜,发疯似的喊着他向他扑过去,我要紧紧的拥抱他,他才是真正的英雄。可为什么,为什么我们的英雄却连一点反应都没有,难道他不知道阵地已经被我们夺下来了吗!一种不祥的预感紧紧地箍住了我的心,就在即将抱住他的时候我停步了,两个八班的兵哭着喊着已经抱住了他,可他的身躯是这样的软弱无力,他的头轻轻地歪在一边,我终于看清楚了:敌人的子弹击中了他的咽喉,血正从那儿涌出来,他的眼睛依然圆睁着,无神地望着山峰,望着依然销烟弥漫的天空,他牺牲了,就这么一言未留地走了,可这双眼睛却仍在诉说,仍在呼唤,仍在宣示着他对生的无比向往和渴望。我想哭,可我哭不出来,泪珠在眼眶里打了几个转还是流回了肚子里。我们胜利了!我们是当之无愧的英雄。那么多战友的鲜血洒在了这片古老的土地上,他们用自已的生命和鲜血为自已的师团抒写了整整一个历史的荣;因为他们的付出使得生存的我们也沾染了荣耀,并一同被载入共和国以及人民军队的史册,这是永垂不朽的。

就在我们连浴血奋战的同时,其他兄弟部队的攻坚战也同样坚苦地进行着:五连打的是老山主峰阵地,他们从开始进攻到占领主峰表面阵地只用了二个小时左右,仗打得也是异常艰苦,敌军依托险峻的地势顽强的抵抗,这使得五连伤亡巨大;快到中午的时候五连的副连长张大仅也牺牲了,他的肠子都叫打出来了,还在那坚持指挥直至牺牲。兄弟团的部队那天打的是老山松毛岭地区,主攻662。6高地,他们的战前准备很充分,步炮协同也好,进攻一开始,九分钟就拿下了662。6的表面阵地。接着又把松毛岭那一片几十个阵地都攻下来了;那天,他们还抓了几个俘虏,都是在一个洞里抓的。在124阵地上,他们还在一个洞子里堵住了四个女兵,这几个女兵死活就是不出来,我们的人也冲不进去,最后没折了,就用火焰喷射器猛干,全烧成球了;敌人的阵地上啥都有,那天他们的战利品最多了,还缴了一大堆便西服呢。

4。28是老山新生的日子,我们用生命和鲜血捍卫了祖国的尊严和领土的完整。为此我们负出了沉重的代价,那一天,我们一个团队伤亡比例就超过了三分之一,有的连队比这个比例还要大,伤亡都将近一半。我算是命大的,连里跟我一年入伍的兵大部分都不在了,而我不但活了下来而且还活得挺全乎,幸运之神看来真的很照顾我。那么多的战友牺牲了,都不敢再想,可是怎么也忘不了,一闭眼老是出现他们的身影,脑袋里象放幻灯似的一遍遍不停地过着战友们的音容笑貌,一刻也不停。他们现在都在麻栗坡烈士陵园里躺着呢,那里面有相当部分都是我们师的。

收复老山只是整个战争的开始,接下来的数月防御作战才是我们最残酷的经历,它给我的身心都留下了难以磨灭的伤痕。在那一百多个无眠的日日夜夜里,我们的人生被高度浓缩入不足十平方的猫耳洞内,这是一场真正的练狱。无论战争的目的是如何的正义,但就其本身的实质而言永远都是残酷和黑暗的,回忆于每个参战者而言总是痛苦都于快乐,要翻开这些深植于内心的痛苦记忆更是需要勇气的。

   战争还在继续,谁也不会想到这场由收复老山为开幕的战争会持续整整五年。比起紧接而来的防御作战那么已过去的老山攻坚战简直就不值一提;在这片亚热带丛林里进行的战争是中国军人从不增经历过的,战斗的胶着性和残酷性更显其独有的特色。老山无故事,应该说老山无浪漫的故事,有的只有坚苦和血腥。

  我们连攻下无名高地后并没有作实际的休整,马上就投入了防御作战。刚打下老山,敌人的报复动作相当大,战斗每天都会发生,从小股特工偷袭到班排规模强击直至连营集团冲锋,我们每时每刻都得承受一次甚至数次的死亡威胁。

我守的哨位是全连阵地最*前的,距敌最近的阵地才50米,而离我军最近的阵地至少也有150米。我们的哨位是由一截敌人遗弃的旧坑道改建的,全长约15米,高只有1。7米,宽0。8到2米不等,洞口建在一块巨石下,洞里有两个转弯;就这条件在我连防守的众多哨位上也算上等的了,这就是我和七个战友的家。由于哨位太前出,我们这里根本没有白天黑夜之分,随时都有敌情发生,冷不丁就会有一串高机子弹或者一枚手雷飞过来,那小小的洞口就象死神的嘴随时都会夺去某人的生命。老山一战下来,我们班里连老带新就剩下三个人了,后来又补了五个兵,也就是现在守哨位这几个人,我也提班长了,在这里我是理所当然的最高首长。我只有十七岁呀!可我的心里却早已淡忘了我这个年龄应有的天真和浪漫,鲜血和死亡已经把我训练成为一个不折不扣的士兵了,我指挥着一群平均年龄都比我大的兵,感觉竟是如此的平淡和老到成熟;我是长大了。   7月12日,敌军大反扑,我们对此有所警觉。敌人集中了356师两个团/316师一个团,共六个团番号的部队,准备对我老山一线全面反扑。我军的战备非常紧张,从7月一日开始连着三天军工只送弹药不送给养,七月正是老山最热的季节,士兵们倦缩在狭小的猫耳洞里捂的不行,汗水早就流光了,有的点兵们只能咬青草/钩树叶解渴;其实山下就有一条挺大的河,可那时双方炮火对阵地以及水源的封锁都是相当严密的,下去搞水无疑是九死一生的,为此我军有严格的纪律约束。那些天,我们哨位还是相对舒服的,因为我们的洞子建在一块巨岩之下,少了阳光的直射洞里还是相对凉快的,再加上洞里有块岩壁往外渗水,一晚上能接小半碗水呢!就凭这两点连里就给我这儿定了个五星级,都说赶上钓鱼台国宾馆了。但竟管如此,闷热潮湿依然是难捱的,在洞里还是穿不住衣服,这好办,我们一上哨位就一二三全脱了,而且还是一丝不挂的。前沿没女性,人都是赤裸裸的,就连心也是毫无遮掩;人性在这儿始终表现的最为原始也最为诚挚;裸露已不再是一种风化的堕落,而是一种极具深邃内含的美。

   战斗终于打响了,七月十一日凌晨五时,敌军炮兵开始试射,先是零星的小口径炮,慢慢的敌人重炮群开始发言了,数不清的炮弹在我方占着的山头植出了一片片桔红色的火林,好看极了。躲在洞里,我的心里只是乱,象麻花一样绞成了一团;整群的炮弹飞过我们头顶,落在不远处轰然炸开,也分不清哪是我们打的哪是敌人射的;阵地前的那小片马尾松早就轰没了,弟兄们用编织袋垒起来的工事也不复存在了,炮火之猛烈使得洞里的我们就如坐船一般,震得颠来倒去,那一片长久不息的巨响着实叫我们为之心惧。可能是因为炮袭震坏了连部通讯员的心智,这家伙竟迎了炮火冲出了猫耳洞,真惨呀,无数炮弹将他撕成了碎片,他的钢盔随着气浪飞向天空,划过一道优美的弧线落向了山下。后来,趁着炮击间息,连里组织人下去找他的残骸,可连一小块布片也没找着,他已经化成了弥温的销烟随风而逝了,记得死的时候他只有十六岁。那天我们谁也没有吃饭,也不讲话,只那么无声无息地坐着。十一日整个白天阵地都被敌我双方的炮火覆盖着,到了傍晚,敌人的大炮突然停止射击了,骤然的平静并没有给我们带来任何的喜跃,一种大战前的宁静显现出来的只有越来越浓烈的血腥。连里来了电话,警告我们谁也不许出洞,我也把我的指挥位置移到了洞口,机枪也架上火力点了,娘的!就等小鬼子们上来了。可也怪,敌人似乎早就了解我们的心思一样,我们等来的仍然是一片寂静,这死一般的寂静更加叫人心惊胆战了。到了晚上十点多,隔壁排指的重机枪突然响了,曳光弹拖着长长的光尾巴在阵地前织成了一张火网,我和班副趴洞口瞅了半天却愣是没见到一个鬼影,看来今天晚上算是白忙乎了。此时我军的炮兵却没闭着,十二点一过,我船头炮阵地便对我老山正面阵地前五百米地域内进行试探射击了。打到凌晨三点,炮兵真来劲了,火箭炮/125加榴炮全发言了,连八里河东山上那几门团直直瞄火炮也“咣咣咣”打起了急促射。炮弹跟下饺子一样,没个点数了。其实,当时敌军已经隐蔽机动到了我军前沿,他们的潜伏部队最近的离我们只有五百多米,敌人在被我炮兵准确杀伤之后,居然没有暴露目标,我方第一群炮弹过来就把人家一个加强连的兵力盖住了,一个营长,三个连长当即毙命,军心乱了,失去指挥的敌军潜伏如初,任凭我军的炮弹在附近甚至在身上爆炸。敌军士兵执行纪律已经到了令人膛目的程度,真有负伤后活活痛死而不发一声不动一下的!到十二日早上五时,不得了啦,敌人开始全线进攻了。我军的所有前沿哨位都几乎在同一时间与敌接上了火,那满山坡全是敌人\/font>