|
Đất Việt |
LỜI NGUYỆN CẦU CỦA NHỮNG KẺ ĐĂ LÀM CHO MẸ KHÓC |
ĐẰNG PHƯƠNG |
Đă ba bữa , chiếc thuyền rời khỏi bến Và băng ḿnh trên mặt biển mênh mông Cánh buồm căng rộng bọc ngọn Nam Phong Thuyền nhẹ nhơm vèo bay trên sóng bạc Đôi mắt dán ở chân trời vắng ngắt Người thương gia lặng lẽ tựa mui thuyền Ḷng bồn chồn muốn có phép thần tiên Trong khoảnh khắc bay về nơi tổ quán Chàng tha thiết nhớ nếp nhà êm ấm Mái với tường xanh xám bởi rêu phong Và Mẹ già đầu đă bạc như bông Ngồi tựa cửa nhớ mong chàng mỗi bữa Như sóng cuộn ,mạch sầu dâng chan chứa Tuôn giọt châu ràn rụa đọng trên mi Chàng bồi hồi nhớ lại lúc ra đi Người từ mẫu ngại đường xa hiểm hóc Đă cản trở không cho chàng cất bước Nhưng ḷng tham danh lợi đă xui chàng Dứt t́nh thâm , xô mẹ để lên đàng ...
Kể từ đó , đôi mắt buồn sâu thẳm Lặng núp dưới cḥm tóc sương rối rắm Suốt năm trường trên dặm khách xa xôi Cứ nh́n chàng măi tha thiết không thôi Chàng rất muốn được quỳ liền dưới gối Của lăo mẫu để cầu xin thứ lỗi Và dâng lên những bảo vật kỳ trân Chàng cố công t́m đến hiến từ thân Này cuộn gấm chỉ vàng thêu óng ánh Này xâu chuỗi dạ minh châu lóng lánh Này chiếc ṿng ngọc thạch sắc ngời xanh Này pho tượng trầm phảng phất hương thanh Và điều sẽ làm vui ḷng mẹ nhất Lời chàng nguyện bỏ cuộc đời lang bạt Sống chuỗi ngày c̣n lại chốn gia viên Để sớm hôm phụng dưỡng đứng từ huyên Chàng sẽ lại ....Bỗng giựt ḿnh kinh ngạc Chàng choàng dậy . Chiếc thuyền v́ gió quật Lồng lên như con tuấn mă không cương Như muôn ngàn núi đổ giữa trùng dương Sóng ào ạt đuổi con thuyền nhỏ bé Sấm vang dậy - Trời bừng bừng sát khí Chớp ngoằn ngoèo không ngớt xé mây đen Chiếc thuyền con lạc lơng giữa vô biên Mất phương hướng , nghiêng triền theo lượn sóng Bỗng chồm dậy giữa ba đào chuyển động Như tuân theo một sức mạnh vô h́nh Trong bóng đêm mù mịt phủ mông mênh Thuyền lặng lẽ băng băng trôi mải miết Thuyền trôi được bao lâu ? Ai có biết ? Nhưng đến khi người thương khách bàng hoàng Ngẩng lên trông th́ ngay trước mặt chàng Sừng sững hiện một châu thành vĩ đại Nơi bến nước , chỗ thuyền chàng đỗ lại Muôn chiếc thuyền lớn nhỏ lặng chen nhau Phía trên bờ xan xát những lầu cao Ngoài đường phố ,người xôn xao tấp nập Đây chắc hẳn một châu thành hỗn tạp Tụ họp người mọi giống ở muôn phương Nên tỏa ra một hấp lực phi thường Nghe tiếng gọi của châu thành thúc giục Người thương khách thấy trong ḷng náo nức Bước lên bờ, chàng rảo bước dạo quanh Và vui chân đi khắp cả châu thành Mức rộng lớn quá trí chàng tưởng tượng Bỗng chàng đến một cửa thành to tướng Và dừng chân đứng sững lại , kinh hoàng Một con người quỳ gối ở bên đàng Đầu mang một vành sắt nung rực đỏ Người thương khách bước lại gần hỏi nhỏ : "Người phải chăng quê quán ở nơi đây ? Phạm tội ǵ mà chịu cực h́nh này ?" Lời đáp lại phều phào như hơi thở : " Đây là chốn hồn muôn loài quần tụ Chốn dạ đài mù mịt dậy âm vân Chốn những ai phạm tội ở dương trần Phải nhận chịu những cực h́nh thảm khốc Tôi là kẻ đă làm cho Mẹ khóc Nên Diêm Vương bắt chịu khổ h́nh này Cho đến khi trần thế gởi về đây Một kẻ khác phạm cùng tôi một lỗi Người ấy sẽ thay tôi mà chịu tội ". Thoạt nghe qua , người thương khách rụng rời Chàng run lên ấp úng chẳng nên lời : "Trời ! Tôi...cũng...đă làm cho Mẹ khóc " Lời chàng thốt c̣n ngập ngừng chửa dứt Th́ đầu chàng đă rực một mầu son Và chiếc vành sắt đỏ nặng dường non Ấn chàng quỵ xuống vệ đường lầy lội Người thương khách thấy ḷng tràn tiếc hối Đôi mắt buồn dưới mái tóc pha sương Lại nh́n chàng chan chứa nỗi đau thương Người thương khách bỗng vươn ḿnh đứng dậy Và mặc chiếc vành sắt đang phừng cháy Chàng buông lời phát nguyện : " Tôi xin thay Cả thế gian nhận chịu cực h́nh này Để những kẻ trên đường đời gai góc Đă có lúc trót làm cho Mẹ khóc Nhưng thành tâm hối lỗi ở dương trần C̣n có cơ chuộc tội với từ thân ". Lời phát nguyện chứa chan t́nh bác ái Làm rung động cả ba ngàn thế giới Vành sắt nung bỗng vỡ nát tan tành Người khách thương trong muôn điệu nhạc lành Liền siêu thoát vào cơi trời Cực Lạc .
Người thương khách là tiền thân Đức Phật Từ khi người phát nguyện đến hôm nay Bánh luân hồi đă mấy lượt vần xoay ? Và bao kẻ trót làm cho Mẹ khóc Đă hối lỗi và t́m phương chuộc được Bọn chúng tôi cùng một lứa đầu xanh Không cam tâm nh́n đất nước điêu linh Mới cương quyết lao ḿnh vào chiến đấu Đường Cách Mạng tự bao lâu bôn tẩu Để Mẹ già sống cực nhọc lầm than Trước những ḍng lệ ngọc ứa chan chan Ḷng con há dửng dưng không cảm xúc ? Nhưng đất nước chưa qua hồi tang tóc Phải nghiến răng cắn đứt mối thâm t́nh Tuy chẳng v́ vụ lợi hay tham danh Nhưng cũng đă trót làm cho Mẹ khóc .
Hỡi quê hương ! Hỡi đất nước thân yêu ! Dầu gian truân , dầu khổ cực bao nhiêu Chúng tôi cũng vẫn sẵn sàng nhận lấy Chỉ mong ước ngày mai c̣n được thấy Cả non sông giống Việt hết điêu linh Cả toàn dân giống Việt sống thanh b́nh Và dầu chỉ một ngày hay một buổi Dầu một phút hay một giây ngắn ngủi Được như lời Phật nguyện chốn dương trần C̣n có cơ quỳ dưới gối từ thân Để khẩn thiết cúi xin Người thứ lỗi . |
ĐẰNG PHƯƠNG |