Nhà Xiêu Khó Chống

Mơ Sàig̣n

 

Liễu Phương Hoa người Bảo Định, tỉnh Hà Bắc, giàu nhất trong vùng. Đă vậy tính t́nh khẳng khái lại hiếu khách, nên thiên hạ đến giao du không biết bao nhiêu mà kể. Ngày nọ, nhân lúc Phương Hoa đang ngồi bên ḥn non bộ cho cá ăn. Vợ là Hàn thị, mới tựa đại vào vai, nhỏ nhẹ nói rằng:
- Con người thường không thể cự tuyệt hảo ư của người khác. Nay chàng mở ḷng ra như vậy, th́ chẳng trách tha nhân cứ mười phương kéo đến. Nhậu nhẹt say sưa, th́ dẫu… núi non cũng tan tành hết cả!
Phương Hoa mĩm cười, đáp:
- Tiền bạc mang lại được niềm vui th́ mới có giá trị. Nay ta bỏ tiền… mua vui, th́ cớ chi lại âu sầu đến như thế!
Hàn thị hai mắt tối sầm lại. Khó nhọc nói:
- Từ khi thức dậy cho đến lúc đi ngủ. Chàng cứ bận rộn luôn, nên chẳng để ư đến chữ mặn nồng cho trong ngoài êm ấm. Đă thật nhiều lần thiếp nghĩ: Chàng được người ta xưng tụng, nên bận với… tiếng khen, đến nỗi quên mất vợ hiền đang nóng ḷng trông đợi. Rồi thiếp lại từ từ nghĩ tiếp: Sẽ có một ngày, thiếp rời bỏ nơi này đi nơi khác - để chàng phải quặn đau - đặng nhớ đến thuở xưa theo chân thiếp mà hát… Ngày xưa Hoàng thị, th́ may ra c̣n vớt được chút hạnh phúc này. Cầm bằng như chàng chỉ tưởng đến tha nhân - mà quên mất người đầu ấp tay gối của ḿnh - th́ trước là không giữ tṛn… đạo hiếu. Sau uổng phí thủy chung, th́ chữ quân tử mần răng chàng có được?
Phương Hoa mặt cắt không c̣n hột máu. Hốt hoảng đáp:
- Mới gió mà đă mưa. Sao nàng lại nặng lời với người thương như thế?
Hàn thị mắt nh́n đàn cá lội nhởn nhơ. Buồn bă nói rằng:
- Chàng hay giúp đỡ người khi khẩn cấp, hoặc gặp cảnh túng nghèo. Thậm chí cho mượn đến trăm quan cũng không buồn thăm hỏi tới, nên bằng hữu thân quen. Cứ quên đi chẳng bao giờ trả lại. Thiếp buồn ḷng trộm nghĩ: Tiền bạc chàng có được, là do sự hy sinh của bao đời góp nhặt lại. Sao chàng chẳng nghĩ đến đời sau? Mà lại… tới bến tùm lum như thế?
Phương Hoa bỗng uốn ḿnh đứng dậy. Đi tới đi lui, ra vẻ chốn tâm can đang vô mùa băo tố. Măi một lúc sau, mới nắm lấy vai của Hàn thị. Chậm răi nói:
- Cỏ lau mọc nơi rừng sâu núi thẳm. Mặc dù chẳng có ai ngửi thấy mùi thơm dạt dào của nó - nhưng vẫn cứ tỏa hương - Con người có tu dưỡng. Có nhân đức, càng quyết không thể v́ sự… chưa trả của người ta, mà chán chường nhất thời, đến nỗi bay cả khí tiết, th́ thiệt là không phải. Ta! Dẫu tiêu hết sạch cơ nghiệp của tổ tiên ngày trước - mà để được chữ Đức cho con cháu về sau - th́ lỡ có quy tiên cũng vui ḷng khứng chịu. Chớ ôm đống kim ngân trong ḷng cho ấm - mà chẳng tưởng đến ai - th́ so với đứa thất phu chẳng hơn ǵ hết cả!
Hàn thị nghe vậy, biết là chẳng ăn thua, bèn nhủ thầm trong dạ:
- Nói với chồng như nước đổ đầu vịt, th́ chẳng nên nói thêm làm chi nữa!
Rồi đứng dậy, lui vào nhà trong ăn bánh bột lọc cho vơi điều phiền muộn. Lúc ấy, có Cung Mộng Bật ở Thiểm Tây đến thăm, mà chưa từng hỏi xin hay mượn kim ngân ǵ cả. Đă vậy lại sính chuyện văn chương. Ăn nói lưu loát, khiến Phương Hoa hết ḷng mến mộ. Phần Hàn thị, nghe gia nhân vào báo, liền rộn ră chốn tâm can, mà th́ thào tự nhủ:
- Gần mực th́ đen, gần đèn th́… cháy! Con trai ta đang c̣n nhỏ dại. Nếu được tay này để ư giúp cho, th́ ở mai sau dễ dàng đi kiếm… vợ!
Nghĩ vậy, liền bật dậy như thể có ḷ xo, rồi hối gia nhân gấp rút bày yến tiệc, đoạn mời Mộng Bật đến, mà nói rằng:
- Muốn sang th́ bắc cầu kiều, muốn con hay chữ th́ yêu lấy thầy. Tôi chưa thành… góa phụ, nên chẳng dám yêu. Chỉ mong ân nhân dủ ḷng thương xót. Dạy đứa con thơ, th́ mối ân sâu nguyện suốt đời báo đáp!
Mộng Bật tím cả mắt mày. Hơ hăi nói:
- Tôi chẳng phải là thầy, nên hổng dám dạy ai, th́ lo chi chữ ân sâu cho mệt nhọc đổ dồn lên ánh mắt?
Hàn thị lắc đầu không chịu. Đă vậy c̣n mạnh miệng nói rằng:
- Tôi thường trong góc bếp nh́n ra, thấy bạn của chồng tôi thích rượu bia hơn là… phu phụ, nên ḷng dấy động lo âu. Buồn đau vương vấn. Duy chỉ có ḿnh thầy. Nói năng mực thước. Cư xử đường hoàng. Tỏ lộ đấng nam nhi, nên muốn gởi con thơ cho ngày sau tươi sáng.
Mộng Bật trầm tư suy nghĩ, như không để ư đến người đang trước mặt. Măi một lúc sau, mới cẩn trọng mà nói rằng:
- Tôi chưa có vợ th́ đâu biết dạy con. Mần răng dám tính?
Hàn thị mở cờ trong bụng, rồi rộn ràng nghĩ tựa như ri:
- Đàn ông dáng th́ cứng rắn, mà thực ra yếu mềm như ngọn cỏ. Ta chỉ động móng tay, là con ta có ngay thầy dạy học…
Đoạn, nỗi mừng vui hiện tràn trên ánh mắt. Sảng khoái nói rằng:
- Chưa có th́… tập. Lẽ nào thầy không hiểu dzậy hay sao?
Con trai của Hàn thị tên là Liễu Ḥa, tóc c̣n để chỏm. Gọi Mộng Bật bằng chú. Mỗi khi Ḥa ở trường về, liền cùng Bật lật gạch lên. Chôn cục đá, giả vờ là chôn vàng, để làm vui. Bật lại c̣n bày tṛ… căi lộn, để tập cho Ḥa ứng đối, thêm phần lanh lẹ, đặng mai sau tỏ t́nh cho xuôi chèo mát mái, vạn sự hạnh thông. Bật lại c̣n nhân mùa lá rụng, bắt Ḥa phải gom lá về mà đếm, hầu rèn luyện tinh thần nhẫn nại, vững chí đến… ngàn thu. Đă vậy, c̣n thường nói với Ḥa rằng:
- Nhẫn nhục chí thượng. Hài ḥa trên hết. Con mà tập được tính kiên nhẫn, th́ dzớt… mỹ nữ năm châu như lấy đồ trong túi vậy!
Ḥa, dẫu tuổi đang c̣n nhỏ. Cho dù chẳng hiểu mỹ nữ là ǵ, nhưng nh́n khuôn mặt của Bật, th́ đoán… đó phải là cái ǵ cao quư lắm, nên tạc dạ ghi tâm, nhét vội vào ḷng. Ngày nọ, Bật đến chào Phương Hoa, thân mật nói rằng:
- Trời đă lập đông. Đệ phải về thăm cha mẹ. Chớ ít nữa đông tàn xuân đến, mà vẫn ở đây, th́ hiếu thảo kia làm sao bù đắp được?
Hoa gật gù nói:
- Đại trượng phu. Trên th́ hiếu thảo với mẹ cha. Dưới hết ḷng tôn kính vợ, th́ cho dù có da ngựa bọc thây. Phơi ḿnh nơi ngọn cỏ, cũng đáng để sử sách lưu truyền. Vang măi đến ngàn sau…
Phần Hàn thị. Nghe vậy, mới vội gọi Liễu Hóa ra, mà nói rằng:
- Chia tay hôm nay. Bao giờ mới gặp lại? Chỉ mong ân công khi trở về quê cũ, mang được hai chữ b́nh yên, th́ mẹ con tôi chắc ăn là… quá đă!
Mười năm sau. Nhà cửa của Phương Hoa bắt đầu sa sút. Không đủ sức cung phụng cho nhiều người, nên tha nhân cũng theo nước ṛng nước lớn, mà tự động vơi. Đă vậy Hoa sau bao ngày vui cùng chén rượu, nên phế phủ tanh bành, đến nỗi chỉ húp cháo cầm hơi. Liệu bề khó… thoát. Phần Hàn thị. Lớp th́ bán ruộng đất chạy chữa cho chồng. Lớp th́ bán nữ trang để kéo dài xuân sắc, nên chẳng ít lâu đă lâm cảnh thiếu trước hụt sau. Tứ bề đen tối. Hoa thấy vậy, mới gọi Hàn thị đến, buồn bă nói rằng:
- Làm chồng! Mà để cho vợ phải nhọc nhằn như vậy, th́ không phải là bậc trượng phu, lại càng không phải là người quân tử!
Hàn thị bỗng nước mắt hoen mi. Nghẹn ngào đáp:
- Gia đ́nh sa sút. Chồng thương bịnh hoạn, mà thiếp vẫn… cắt sửa tùm lum, v́ muốn lưu lại trong tấm ḷng chàng một bóng h́nh khả ái. Chớ dại mồm dại miệng. Lỡ nay mai chàng về đoàn tụ với tổ tiên - mà thiếu đi bóng h́nh của thiếp - th́ trước là ở cơi âm chàng nghe ḷng trĩu nặng. Sau chốn cữu tuyền chàng khó đặng đầu thai, th́ ở trên ni thiếp mần răng vui sống?
Rồi quỳ xuống nắm tay của Phương Hoa. Nức nở nói:
- Thiếp chịu đớn đau để… sửa sắc đẹp, là chỉ v́ chàng. Chớ chẳng v́ cái ǵ hết cả!
Hoa nghe vợ nói bỗng vô vàn cảm động, nên cố hết sức hơi, mà nói rằng:
- Nàng! Một đời tận tụy v́ ta. Không nề khó nhọc. Chẳng quản xác thân. Đă vậy lại chịu đớn đau cho người ta bơm sửa, th́ ở cơi dương gian đáng được xếp vào hàng hiếm quư. Vả lại, ta dầu có phải thác đi - mà thấy nàng vẫn đẹp - th́ tự chốn thâm tâm vẫn có nhiều an ủi. Nói thiệt với nàng. Cả đời ta. Chưa một lần sợ nghèo. Chưa bao giờ lo sợ thiếu công danh, mà chỉ lo dzớt nhằm người không đẹp. Nay nàng hiểu được điều thâm sâu ấy, th́ dẫu cho cách biệt đôi đàng. Ta cũng yên ḷng nhắm mắt!
Ít lâu sau, Hoa bị bệnh mà chết. Gặp lúc cảnh nhà trống trước hụt sau, nên chẳng biết làm sao cho phải. Thời may Bật từ đâu bang tới. Hiểu đặng mối thương tâm, bèn đứng ra chu toàn mọi chuyện. Khi hậu sự đă xong. Hàn thị mới dắt con đến. Cảm động nói rằng:
- Ông là ân nhân của gia đ́nh tôi. Vậy xin nhận ở mẹ góa con côi hai người hai lạy!
Mộng Bật hoảng hồn, đáp:
- Giúp đỡ người khác, là quên đi nỗi phiền muộn của chính ḿnh. Bà hổng hiểu vậy sao?
Hàn thị lắc đầu, nói:
- Đành là vậy, nhưng có ơn th́ mang. Có oán th́ trả, mà giả như kiếp này không báo được, th́ xin hẹn kiếp sau. Cho thỏa ḷng ao ước!
Phần Ḥa, hằng ngỏ ư lo nghèo với Bật. Bật nói:
- Người ta sống được th́ ḿnh sống được. Hà cớ ǵ phải lo, để mối ưu tư kéo dài ra… vạn cổ? Vả lại, dù cho cháu có hàng ngàn ức vạn trong tay, cũng có thể hết ngay tức khắc.
Rồi nh́n xoáy vào mắt của Ḥa. Cương quyết nói:
- Đă là thân nam nhi, th́ chỉ lo ḿnh không biết tự lập. Chớ lo ǵ nghèo? Sao cháu lại để vật chất chi phối ḿnh đến thế?
Trước kia, khi Phương Hoa c̣n sống, có đính hôn cho Ḥa với Hoàng thị ở huyện Phong Nhai, tỉnh Hà Bắc, vốn là nhà giàu có. Về sau Hoàng nghe tin Phương Hoa tán gia bại sản, nên có ư hồi hôn, nhưng chưa t́m được cơ hội. Khi Phương Hoa chết, Hàn thị có cho người đến báo tang, nhưng Hoàng lấy cớ đường xá xa xôi, nên chẳng đến điếu tang ǵ hết cả.
Ba năm sau, Hàn thị sai Ḥa đến thăm nhạc gia để xin định ngày cử hành hôn lễ. Hoàng thấy Ḥa quần áo rách rưới, nên không thèm gặp. Đă vậy c̣n cho người tín cẩn nhắn rằng:
- Nội trong một tháng, phải đem ba trăm lạng vàng đến đây, th́ chữ nợ duyên sẽ có ngày sum họp. Cầm bằng như chẳng có ǵ hết ráo, th́… đứt bóng từ đây. Xem như giữa đôi bên chẳng có ǵ dính bén.
Ḥa nghe nói, đau ḷng khóc lóc, khiến bà già họ Lưu ở đối diện nhà Hoàng, thương t́nh cho ăn đỡ bữa cơm, rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Không bao giờ quá trễ để bắt đầu lại. Cháu c̣n nhỏ, tương lai c̣n dài, th́ nên lập chí để lưu truyền danh tiếng về sau. Hà cớ chi lại đớn đau với người chưa biết mặt, mà ham mê cái… nhi nữ thường t́nh. Chẳng tiếc lắm ư?

 

Mơ Sàig̣n